T mới xuất viện từ khoa sản các m ạ. Nên t nghĩ phải rì viu cho mấy đứa nào đang chuẩn bị đăng nhập khoa này.
T bầu đứa thứ2, tức là đã có kinh nghiệm đẻ đái. Cơ mà vẫn sốc phản vệ và suýt chết lâm sàng khi vào phòng cấp cứu chờ sanh.
Đứa trước t đẻ mổ, hẹn lịch mổ lúc 4g sáng. Gđ t đưa t xuống bv từ đêm trước, đăng kí trọn gói dịch vụ vip, lấy phòng riêng đẹp như ks 5 sao và ngủ. T ko đau bụng gì cả. Tầm 4giờ kém xuống phòng siêu âm xong được đưa thẳng lên phòng chuẩn bị. Sau khi cạo lông lá, thông tiểu, t được đưa lên bàn gây mê. Tỉnh dậy mặc dù đau thấu trời xanh nhưng t nằm phòng riêng chăm sóc đặc biệt, ko tiếp xúc với các sản phụ khác nên ko hề hóng hớt đc gì.
Giờ bầu đứa 2, được 5 tháng. Hôm kia tự nhiên đau bụng nên nhập viện gấp. T được chuyển vào ngay phòng sản. Lúc đó khoảng 5 rưỡi sáng. 2 bên hành lang la liệt người. Ông bà già thì ngó nghiêng dòm qua ô cửa kính. Các thanh niên người thì chơi điện tử, người thì ngủ gà ngủ gật trên ghế chờ. Đồ sơ sinh xếp từng làn sát góc hành lang.
T như con ngáo bước vào phòng. Y tá bảo: chị vào cởi quần nằm lên bàn số 3. T đi vào. Muốn đến được bàn 3 t phải đi qua bàn 1 và 2. Tánh t vốn ít chuyện nên khi đi ngang bàn số 1, thấy có mẹ nằm đang sinh nên t cố tình đi chậm lại và liếc ngang. Trời đất quỷ thần ơi. Lần đầu tiên t thấy cái loz mẹ đẻ. T ko nói ngoa, nó phồng lên bằng cái tô, thâm xịt. Cửa mình lấp lú cái đầu em bé, máu me tè le. 2 y tá đứng 2 bên xoa bụng. Dưới có 1 cô đỡ tay lăm lăm cái kéo. Cô nhẹ nhàng nói: ráng lên chị, gần ra rồi. 1..2...3 rặn đi nào! Cùng với hiệu lệnh của cô, 2 y tá giúp đẩy bụng từ trên, sản phụ hít hơi rặn. Đậu mé, đầu em bé lồi ra thêm 1 ít, thêm vào đó 1 cục shit tọt ra rớt xuống, thúi kinh. Cô đỡ lại động viên: gần được rồi, hít hơi rặn tiếp đi chị. Sản phụ làm theo. Nhưng lần này cô nhanh tay cầm kéo bấm cái sựt. 1 đường rách toạc từ cửa mình đến gần hậu môn, ko chảy máu nhưng thịt toác ra đỏ lòm. Đầu đứa bé lọt ra hết, đến cần cổ thì nín lại. Cô nhanh chóng đưa tay luồn vào cửa mình để đỡ cổ đứa trẻ, đồng thời xoay nhẹ, giục sản phụ rặn tiếp. Sản phụ rặn, cô lại bấm thêm cái sựt, toác thêm 1 đường. Bé ra hẳn, khóc oe oe. T tái mét mặt đứng chết trân thì 1 y tá đi vào nhắc: chị lên bàn số 3. T lật đật đi, qua bàn số 2 có 1 ẻm nằm chờ, loz cũng như cái tô.
T nằm đó mông lung suy nghĩ, trước đây hay đọc mấy bài phốt của lão ck tả bum búm vk mình sau sinh, t cứ nghĩ là bịa. Nay nhìn thực tế, t là đàn bà còn phát ớn đến óc, huống gì các ông. Nhưng đó mới sốc phản vệ thôi, đang nằm, t chợt điếng người và chết lâm sàng khi có 1 đứa trai trẻ măng, đẹp như diễn viên hàn quốc , khoác áo bác sĩ trôi đến bên t. Nam thần cúi người dòm loz t một phát rồi sờ bụng các kiểu. Sau đó nghe tim thai và siêu âm tại chỗ, đoạn cất giọng nhẹ nhàng: em bé bình thường, nhịp tim ổn. Em xin phép khám trong để xem tử cung. Sau đó nam thần đeo găng tay và chọc vào cửa mình t ngoáy ngoáy, nắn nắn. T vừa đau vừa nhục. Đm, bản chất mê trai đẹp, nhưng sao lại tương phùng trong hoàn cảnh ntn?
Hắn khám xong đi ra bàn làm việc. T nằm đó đóng băng. Trong đầu hiện lên hình ảnh cái loz thâm xịt và to bằng cái bát. T ước gì nền nhà có lỗ để chui xuống. Nhưng chưa, nam thần ngoái cổ vào nhắc: chị bầu bàn số 3 mặc quần ra khai hồ sơ ạ!
Đệt!!!
.......................................